Dường như bao cay đắng
Đã nén quá lâu trên bờ môi ấy
Mỗi ngày tôi phải cố gắng che giấu đi
Sự mệt mỏi không ai gánh cùng
Để rồi nỗi buồn vỡ vụn trong đêm.
Nhìn xung quanh đâu ai có thể hiểu
Những điều tôi đang suy nghĩ
Và không ai muốn chia sớt
Những gì tôi đang mơ ước
Dường như tôi cô đơn
Trong chính ngôi nhà mình không ai biết
Muốn khóc nhưng cứ phải gượng cười!
Tình yêu đâu phải hy sinh
Là sẽ giữ được một người mãi mãi
Càng không phải cố níu
Với hoài bàn tay ai ở bên
Vì sao không yêu nhau
Như những ngày đầu tiên yên vui ấy?
Cứ ngỡ ta đã hiểu được nhau.