khiến cho anh bất bình
Khẽ đánh em cái thước
Vào bàn tay xinh xinh.
Anh nhiếc em “biếng lười”
“Rắn mặt” cùng “khó dậy”
Rồi lệ em chan hoà
Rồi lòng anh tê tái.
Giận anh em ủ rũ
Từ hôm đó mà đi
Anh hỏi, em không đáp
Anh cười em ngoảnh đi.
Chơi “đi trốn” “đi tìm”
Em không chơi với nữa
Khăn đào em đang thêu
Cho anh, em bỏ dở.
Hôm nay em đã cười
Nũng nịu đến “xin lỗi”
được thể anh làm cao
Sao em không giận mãi?